Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.
Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Chúng tôi đã chết rồi. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.
Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Mất thương hiệu hơi bị phiền. Tự giác làm một số việc.