Ông sợ hãi, muốn rút đơn ứng cử ra. "Cách hay hơn hết để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi". Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo.
Trong những cuộc tình duyên bất hạnh đó, có bao nhiêu cuộc rẽ thúy chia loan, vì những bi kịch hẳn hòi? Tôi cam đoan là ít lắm. Cô muốn cho cháu chiếc xe này". Đó, bà Tolstoi phải chuộc những cơn giận, lời dọa nạt, lời trách móc với cái giá đó.
Tôi đường quạn đây thì đọc nhằm bức thư của một kẻ tự thị chỉ nói đến vinh dự của y, ý muốn của y thôi! Cha chả là ngu! Vậy mà làm nghề quảng cáo chứ (!) Tôi lại nhờ bà chỉ bảo tôi vài điều. Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L.
Không ai mời tôi mua hết mà tự ý tôi, tôi ngỏ ý mua về dùng trong nhà thương của tôi". Nếu phương pháp của bạn có kết quả thì thay đổi nó làm chi? Còn nếu trái lại, thì cứ thí nghiệm phương pháp trên kia đi, có thiệt gì cho bạn đâu? Nhưng quả tôi có cầu anh chàng đó cho tôi một vật, một vật vô cùng quý báu: là sự hài lòng cao thượng vì đã có một hành vi hoàn toàn không vị lợi, một hành vi nhân từ mà ta sẽ vui vẻ nhớ tới hoài.
Ráng sức lắm mới giữ được nụ cười trong cả bữa tiệc mà tôi đau khổ như bị hành hình vậy. Khi đi qua một gian nhà sạch sẽ, ông hỏi: "Tại sao bọn này không dùng điện?". Khi ông Amsel trở lại thăm nhà doanh nghiệp, ông vội nói ngay: - Thưa ông C, hôm nay tôi không lại để cậy ông mua hàng cho tôi đâu.
(Những hàng chữ trong dấu ngoặc đơn là cảm tưởng của tôi trong khi đọc). - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? Nhưng hoàn cảnh nó thiệt là trái ngược.
Cha mẹ cậu nghèo lắm. Nhưng chúng ta lại rất thường xử như vậy với những người gần ta nhất, thương yêu ta nhất. Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh".
Ông cười lớn: "Tại các ngài không sành ăn. Phương pháp đó không mới mẻ gì. Để tôi mang về vẽ lại hết.
Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được. Anh đã nghiên cứu về trí nhớ. Tôi muốn thành thực hỏi bạn hai chữ "mầu nhiệm" đó dùng có đúng không? Không - Không được đúng lắm, vì còn ở dưới sự thực xa.
Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác. Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp. Tôi thích cây sồi lắm.