Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển. Ông thường ăn ngủ, ngay trong phòng thí nghiệm để có thể làm việc 18 giờ một ngày, nhưng ông không thấy mệt chút nào hết. Mấy năm trước người ta bảo tôi trả lời câu hỏi này trên đài phát thanh: "Bài học quan trọng nhất bạn đã học được là bài học nào?".
Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Rạp hát Opéra tại Luân Đôn mùa đó mở cửa trễ sáu tuần để ôngcó thể kể chuyện đại mạo hiểm ấy và quay phim ở nhà hát Covent Garden. Lệnh trên bắt tôi coi việc vận tải những chất nổ.
Lúc ấy người 47 tuổi. Bi kịch hồi tuổi thơ và tuổi xanh của tôi là cảnh nghèo. Tôi cho những lời ký giả đó là phỉ báng riêng tôi.
Tôi nhăn nhó, quạu quọ. Vì chẳng may, đời lại không giản dị thế đâu. Cả trăm người đàn bà còn khổ hơn hà nhiều: Số tiền bảo hiểm về nhân mạng của ông chồng để lại đủ cho bà an nhàn tới chết vả chăng ba người con gái đã thành gia đàng hoàng cũng rất dư sức đón bà về nuôi.
Tôi mong thành một nghệ sĩ. Tại đó tôi sống dễ dàng với vài Mỹ kim mỗi tháng, vì sau chiến tranh thứ nhất, ở đây có sự làm phát giấy bạc. Nhưng hôm nay, nếu sống đầy đủ, ta sẽ thấy hôm qua là một giấc mộng êm đềm,
Đọc đến đây, bạn cũng thử tự đặt câu hỏi xem? Rất có thể bạn sẽ khám phá ra rằng chính bạn cũng nhiều khi lo lắng vì những lý do thậm chi vô lý. Đời tôi bây giờ đầy đủ hơn lúc nào hết". Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không.
Nhìn vào thì hai hình chồng lên như thành một, làm ta cảm tưởng hình đó có bề sâu và bề xa. Ông luyện tập và dần dần trở nên một nhà soạn nhạc khúc đặc biệt nhất của Mỹ thời ấy. Lời khuyên đó đã cứu thể chất và tinh thần tôi trong hồi chiến tranh, mà bây giờ còn giúp tôi trong công việc làm ăn nữa.
Tôi cũng lại thấy rằng vui vẻ làm thì công việc mau xong, thành thử bây giờ ít khi tôi phải ở lại trễ. Má tôi đi được ba năm thì ba tôi bị tai nạn mà mất. Cứ thế trong năm năm, ông điều động bộ máy chiến tranh khổng lồ của Anh quốc.
Con đường đời chỉ qua một lần thôi. Bạn và tôi, chúng ta cũng phải có một sổ tay để ghi số xuất nhập cho tới hết đời ư? Không, không cần. Từ trước tới nay ta vẫn ao ước đi du lịch thế giới trước khi chết.
Chung quanh ta toàn là những bí mật. Vị bác sĩ săn sóc tôi chỉ khuyên có vài lời mà thay đổi hẳn đời tôi. Ông giảng: "Phân nửa những nỗi lo lắng của loài người là do người ta cứ gắng tìm một quyết định trước khi thu thập đủ những sự kiện để làm nền tảng cho quyết định đó.