Ở trụ sở NCR, Dayton, vị chủ tịch Patterson vừa bị tuyên án nhận ngay ra mực nước dâng cao và nhanh. Không thể kết luận về triết lý kinh doanh vì con người của Watson mà lại thiếu điều này, vì người ta không thể vì con người mà lại không bao gồm cả phụ nữ. Đến lúc này, Watson cảm nhận được rằng mìnhđã chậm chân mấy nhịp trong hướng đi này.
hợp với đại học hàng đầu thế giới, trường Harvard, để cùng nghiên cứu máy tính. * Kevin Maney, tác giả cuốn tiểu sử về Watson, tên đầy đủ của cuốn sách: The Meverick and His Machine. Không phải Gerstner không đủ tài để thuyết giảng mà thông điệp ở đây là hãy lắng nghe từ bên ngoài, đừng nhìn từ bên trong.
Watson định tổ chức ăn mừng sự kiện ấy nhưng không thể bởi người cha một đời lam lũ đã ra đi trong đêm hôm đó. Nhưng chỉ một năm sau ông chuyển sang nghề bán hàng với những thứ nhạc cụ, máy khâu chất trên xe ngựa của nhà Bronson. Liệu người của muôn năm cũ có thể cho hậu thế hôm nay lợi ích gì?
Jeffle kể rằng ông nội của mình là một kỹ sư lắp đặt máy IBM tại Philippin vào thời Watson. vào thời điểm người Mỹ nhận ra tác hại của ý đồ độc quyền trong kinh doanh. một nguyên lý vĩnh viễn không bao giờ hết nợ mà chỉ có nợ nhiều hơn.
Ông đã từng bị giằng xé bởi những cơn buồn chán và có lần ông đã bật khóc vì ý nghĩ người cha tàn bạo của ông muốn ông làm việc cho IBM và thậm chí còn muốn ông điều hành cả một công ty lớn như vậy. Suốt những năm tháng đầu tiên gầy dựng CTR thống nhất, Watson nỗ lực không mệt mỏi để một nhúm 400 nhân viên của mình hiểu rằng tổ chức của bạn có giá trị gì, trước khi biết tổ chức của bạn làm cái gì. Một trong những việc làm quan trọng nhất của ông là kết
ông luôn nhìn lại để học hỏi từ đó. Chúng ta chọn cách nhìn đó cho cuốn sách này. 1979-1981 được tổng thống Jimmy Carter bổ nhiệm làm đại sứ Mỹ tại Liên Xô
Khi Watson đến CTR làm CEO vào năm 1914, lúc ông 40 tuổi, các nhân viên IBM đã thấy trên bàn ông chữ THINK được viết hoa. Các sáng kiến quản trị của Watson ngày nay được tìm thấy khắp mọi nơi. Trở về từ chiến tranh, Tom một lần nữa đã nhận ra nhanh chóng rằng, tương lai của IBM lệ thuộc vào máy tính điện tử, chứ không phải là những máy lập bảng có từ thế kỷ XIX.
Watson bác bỏ đường lối của con trai bởi vì ông không công nhận tầm nhìn của Tom chủ trương hướng về máy tính điện tử - ông thấy rằng tương lai của IBM nhất định là máy tính thẻ đục lỗ. Nhưng Watson nhận ra rằng trong quản lý, mọi chuyện đã không tuyệt vời như ông đã viết cho con vào cái ngày Tom gửi thư báo sẽ về với IBM. Cái IBM cần ưu tiên số một hiện tại là được băng bó vết thương sụp đổ chứ không phải là một tầm nhìn vinh quang nào cả.
Những chiếc đồng hồ và dáng đứng của Watson như tạo nên một bức phông tổng thể về thời gian. Ngay cả Maney, người đã bỏ ra nhiều năm để độc quyền khảo cứu kho tư liệu về Watson, cũng chỉ có thể đặt câu hỏi tại sao ông lại hào hứng làm việc đó? mà không thể đưa ra bằng chứng trả lời, ngoài suy đoán một người tầm cỡ như Patterson đã ra lệnh thì Watson thấy không có gì phải băn khoăn. Watson đang bận bịu với việc nhận chức chủ tịch ICC.
Các nhà tư bản Mỹ giờ đây đã thấy quá rõ sự nhỏ bé của thị trường trong nước. * Kevin Maney, tác giả cuốn tiểu sử về Watson, tên đầy đủ của cuốn sách: The Meverick and His Machine. Đây là những đợt xung phong tiến lên của Watson với ý nghĩa của việc kinh doanh là nhân rộng lợi ích đi khắp thế giới.