Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.
Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Không biết thanh minh thế nào.