Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Bạn chưa làm được gì cho họ. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.
Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.
Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Bạn còn phải sống dài dài.
Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Người rỗng như không có lực. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Mai đi học về phải cạo râu. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.