Cảnh nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó. Thiệt lạ lùng, thiệt bất ngờ, tới nỗi cô thư ký thẹn thùng đỏ mặt lên. Đàn bà biết rằng đàn ông biết những điều đó.
Cho nên một ký sự đẹp nhất trong lịch sử là hồi Đại tướng Lee, trong cuộc Nam Bắc chiến tranh, tự nhận lỗi vì ông mà đạo kỵ binh của tướng Pickett phải thất bại trong cuộc tấn công tại Gettysburg. Than ôi! Xã hội đầy những hạng như vậy, tham lam, hẹp hòi và ích kỷ. Ngửng đầu lên, bạn, vì nếu trong mỗi cái kén có một con bướm chưa nở, thì trong tâm mỗi ta có một điểm phật, chỉ đợi dịp phát huy.
Tôi rất bình tĩnh đáp rằng ông ấy muốn ra sao thì tôi sẽ làm như vậy. Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng lòng tin đó".
Nó tự đắc được cái danh là "kẻ thù" số một của quần chúng". Tất cả thuật của ông - mà bây giờ người ta gọi là "phương pháp của Socrate" - là đặt những câu vấn làm sao cho kẻ đối thủ chỉ có thể đáp "có" được thôi. Nếu ngồi lâu quá năm phút thì đừng có hy vọng gì thành công hết.
Như vậy cần phải mất công, kiên nhẫn, chăm chú hàng ngày. Vụ đó lằng nhằng như vậy và viên xếp phòng kế toán tính kiện khách hàng thì may sao, chuyện tới tai ông chủ. Tức thì họ tiến cử một người mà chính ý tôi cũng muốn chọn.
"Chân thành chào ông. Và bạn có như vậy không?. Bà ấy tên là Druckenbrod.
Có một lúc, anh dâng bà ta một món rau cần, rau chỉ có chút xíu, mà dọn vô một cái đĩa đại hải. Trước khi rầy nó, xin bạn đọc bức thư sau này của văn sĩ Livingstone Larnod. Anh không có lỗi chi hết.
Tại đó, có kê một cái xe hơi hiệu Packard, gần như mới nguyên. Cha mẹ hỏi nhau: "Làm sao cho nó thèm ăn sáng được?". Bây giờ tôi hãy xin ông thắng trận trước đã, còn vấn đề độc tài, chúng ta sẽ bàn sau.
Kết quả ra sao? Tức thì hết tranh biện. nhưng các bà về phương diện đó thì khác hẳn và các đức lang quân, xin nhớ kỹ điều đó cho. Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy.
"Tôi lấy làm vinh dạ được ở trong nhóm anh em, tôi đã lại thăm gia đình anh em, chúng ta gặp nhau ở đây như những bạn thân. Grant vẽ cho cậu một bản đồ rồi mời cậu (lúc đó cậu mới mười bốn tuổi rưỡi) lại nhà dùng cơm và nói chuyện. Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải".