Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Tôi lẳng lặng ra về. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Bởi cô ta làm giáo viên. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.