Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Nước mắt tôi lại rơi. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Trước đây, bạn từng rất khỏe.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.
Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Lại về nhà bác ôn thi.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.