Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Cơ bản là không muốn lắm. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Để thoát khỏi nỗi chán chường. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Không lại phản tự nhiên quá. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Nhưng mà tôi bỏ học. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.