Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Có kẻ làm bộ đau, bắt người săn sóc mình, chiều chuộng mình để được thấy mình là quan trọng. Bây giờ tôi đánh quần với thằng cha mà hồi trước chưa trông thấy tôi, y đã nhe nanh ra chỉ chực cắn.
Nếu ông mua xe đó, ông không lầm đâu. Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được. Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa.
Vẻ tự đắc hiện trên mặt, người đó đọc cho ông Mc. "Nghĩ kỹ, tôi cũng không đồng ý với tôi về bài đó. Vậy thì có lý gì mà bạn y sẽ tới chơi trên cái sân mà lần trước y mời, không ai thèm tới hết?
Con vật đó có thể giết một con sóc hay cắn một đứa nhỏ! Lần này tôi bỏ qua cho, lần sau tôi bắt được nữa thì tôi bắt buộc phải làm biên bản đưa thầy ra tòa". Chúng tôi biết kiểu chưa được hoàn toàn và muốn sửa chữa lại cho thiệt vừa ý. Hành vi của bà Lincoln, Hoàng hậu Eugénie và Bá tước phu nhân Tolstoi có những kết quả như vậy.
Còn như tôi, tôi vẫn nghĩ rằng kiểu của tôi tốt, và nếu ông để cho tôi làm theo kiểu đó, thì tất nhiên tôi cũng phải gánh lấy hết cả trách nhiệm". Tất nhiên tôi hiểu tại sao ông lại đây. Tôi đã được biết anh Pete Barlow.
Mười lần thì có tới chín lần những đối thủ, sau cuộc tranh biện, vẫn tin chắc rằng mình có lý. Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh. Vậy muốn dẫn dụ người khác, xin bạn theo quy tắc thứ bảy là: "Để cho họ tin rằng họ hành động hoàn toàn theo sáng kiến của họ".
Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác. Tôi làm cho họ ngậm câm, phải, nhưng tôi chẳng bán cho họ được chút chi hết". Tuổi anh gấp đôi tuổi nó.
Sau cùng, nếu biết vuốt ve chiều chuộng vợ thì bảo sao vợ nghe vậy, không cãi lại nửa lời, và có muốn bịt mắt họ cũng được nữa. Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó. Ông nói: "Tại sao ông không cậy ông bạn tôi, Cleveland Rodgers, nhà xuất bản tờ Brooklyn Eagle? Hoặc ông Guy Hickock? Ông ấy đã viết báo 15 năm ở Paris và biết rất nhiều chuyện thú vị.
Tôi nhiều khi ở phòng ông ấy ra về, ngán vì những lời chỉ trích của ông thì ít, mà ngán vì điệu bộ của ông thì nhiều. Nước Anh khích nộ sôi nổi. Ông Mahomey bèn cho thợ khởi công.
Đầu óc bạn phải thấm nhuần những khả năng đẹp đẽ nó cải thiện đời bạn, những khả năng mà bạn chưa có, còn phải chinh phục nữa. Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa. Ông Vermylen thân mến, Chúng tôi được hân hạnh ông chiếu cố tới trong 14 năm nay.