Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Bằng cách đó, ta sẽ cảm thấy tự tin hơn. Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công.
Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. - Cảm ơn ông, - James khẽ đáp.
Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. - Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ? Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa.
- James viết ra thật nhanh những điều anh đang muốn biết: Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.
Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Tớ rất ghét những thứ đó. Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất.
- James siết nhẹ bàn tay vợ và cúi xuống thì thầm. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên. Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi.
Và mọi việc tệ đến mức tất cả những gì anh muốn chỉ là nhanh chóng hoàn tất một ngày làm việc để có thể về nhà và lăn ra ngủ. Cậu ta đã ra một quyết định không thuộc thẩm quyền của cậu ấy. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ.
Và những băn khoăn đó càng khiến anh thêm mệt mỏi. Anh muốn tìm cách sẻ chia với họ những điều mà Jones đã chỉ cho anh. Thật là hơn cả những gì anh mong đợi! Anh đã bận rộn đến nỗi không chú ý đến sự quan sát của sếp.
Cậu cho tớ một ly nước mát là được rồi. Và nhờ thế, sự việc đã không đến nỗi khó khăn thế này. Các bà mẹ của họ vốn là hai chị em sinh đôi giống nhau như đúc và luôn là những người bạn tốt nhất của nhau.
Sau đó, giảm dần đi. Nhân viên của James cứ luôn miệng càu nhàu và cảm thấy bản thân họ lúc nào cũng phải chịu áp lực công việc rất lớn. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình.