Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Hoặc tôi chuyển lớp. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau.
Đó là một niềm an ủi. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Và chưa thấy phải thay đổi. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.
Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Tôi ngồi như tượng đá. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.
Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.
Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Nhưng mệt mỏi thì sao. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.