Còn lại, nó mới là hư vô. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.
Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Giọng trầm thường xuất hiện.
Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.
Nhưng đành phải nhả ra. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Cái vực của sự hỗn độn.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Của một thân xác đặc. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.