Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Chưa có gì để không thích. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Còn cái quần thì rộng thùng thình. Ông cụ rất phấn chấn. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Bạn có hai giọng chính. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Nhưng mọi người thì khác.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.
Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.