Đường thông hè thoáng. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.
Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Rồi lại đây ngủ bên em. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.
Một cái gì đó kinh điển. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Vậy mà tôi đang viết.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.
Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt.