Ông không sao trị được hai bệnh ấy, nên ông nhất quyết lợi dụng chứng mất ngủ của ông. Phillips nói, tôi đã "đầu cơ bằng tai", ai nói làm sao tin ngay làm vậy". Đây là một vài phương pháp thực hành có thể áp dụng ở nhà.
Khi còn đi học, ông đã lo về hai bệnh: suyễn và mất ngủ. Hết lo thì thôi tôi cũng hết mệt, ăn được và lên cân. Họ đã soạn mấy bản ca nhẹ nhàng du dương nhất để làm vui cho người đời như bản: Patience, Pinafore, The Mikado.
000 Mỹ kim mỗi năm, khiến nhiều luật sư trẻ tuổi đã đến toà để học hỏi phương pháp của ông. Cái thứ cách "tả-pí-lù" đó, tổng hợp quá, khô khan quá, đọc ngán quá. Bác sĩ nói ông không đau gì hết, chỉ có thần kinh suy nhược.
Bà vui vẻ vẫy lại và bảo: "Con đợi đó nhé. Đáng lẽ đáp rằng tôi còn mắc việc và lát nữa sẽ trả lời thì tôi quyết định và trả lời liền: Tôi luôn luôn giải quyết lập tức mọi vấn đề, nếu có thể được. "Chính ngày mà nước Mỹ cử hành lễ đại thắng quân địch ở Bắc Phi, tôi nhận được một điện tín của bộ chiến tranh báo tin đứa cháu tôi - mà tôi thương nhất - bị coi là mất tích.
Kế đó ít lâu, một người bạn thân đến thăm tôi. Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai. Bạn và tôi đều có thể giải được chín phần mười những âu sầu chúng ta ngay, bây giờ, nếu chúng ta chịu quên ưu tư trong một lúc, vừa đủ để suy nghĩ xem, theo luật trung bình, những lo lắng của ta có lý hay không.
Tất cả các nhà chuyên trị bệnh thần kinh đều nói khi chúng ta có nỗi kín trong lòng, lo âu, tinh thần khủng hoảng, thì phương thuốc hiệu nghiệm là trút nỗi lòng với người khác. Đã lâu rồi, tôi đọc một cuốn sách của James Lane Allen. Tôi lo lắng mệt nhọc đến mức mất 17 ki lô.
000 bác sĩ và nữ điều dưỡng làm việc náo nhiệt ngày đêm. Bạn và tôi, chúng ta cũng phải có một sổ tay để ghi số xuất nhập cho tới hết đời ư? Không, không cần. Tại sao phải cải nhau về những tên đó, vì chung quy vẫn là những năng lực huyền bí của vủ trụ điều khiển ta?
Trong số 10 người còn lại, một người bán được gần hết chín chục phần trăm những vé bảo hiểm, còn chín người kia chỉ được chia nhau có mười phần trăm còn lại thôi. Bà khuyên thế này: "Ralph ơi, bọn đó sẽ không hành hạ con, không gọi là "thằng mồ côi thò lò mũi xanh" nữa, nếu con nghĩ tới chúng và tìm cách giúp chúng". Bà nói: "Phần đông".
Bởi vậy số vốn ngày càng hụt dần và tôi đã nợ nhiều. Ông Stanton đã không chịu thi hành lệnh ấy mà còn la rằng Lincoln phải là thằng điên mới ký cái nghị định khùng như vậy được. Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn.
Phải nói tôi đã tiến tới một quan mới mẻ về tôn giáo. Nhất là các ông lớn tuổi, thích được khuyên bọn thiếu niên. Vậy ông đã "thuật nhi bất tác" đúng như lời đức Khổng Tử, mà nhận rằng trong sách của mình không có chi mới hết.