Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.
Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Theo cách mà bạn lựa chọn.
Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Mỗi con người trong Loài Người. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Mấy con hổ cũng thế. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Con nghe lời bác nào.
Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Cần quái gì sự thật và lí do.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Em chỉ thích những anh nho chín.
Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Thật ra, có gì để mất đâu.