Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Mà đời người thì có mấy đâu.
Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Cháu nói thế không đúng. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Đời sống cần những đột biến. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.
Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Lại nói chuyện đi đá bóng. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.
Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.