Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Cũng có cớ để thôi viết. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Thấy mặt mình mát lạnh. Yêu say đắm là chơi. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Bác cũng bị đau chân. Còn lười và nhát, thì chịu.
Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.