Tôi không cần gì hết. Bài Tựa này, cụ Nguyễn Hiến Lê viết từ năm 1951, lúc cụ dạy học ở Long Xuyên. Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao.
Trời đã thưởng công tôi! . L" vì dùng những lời sau này của Thánh Paul cách đây gần 20 thế kỷ để tự trách tôi thì không sai chút nào hết: Ông Léon Shimkin kể chuyện mình như sau này: "Trong 15 năm, tôi phải bỏ một nửa thời gian làm việc để họp hội nghị và bàn cãi về các vấn đề làm ăn.
Toi quen ông tại Atlanta (tiểu bang Georgie) nơi khách sạn tôi ở. Trên thế giới không có ai giống ta hết. "Mà tôi ưu phiền không phải là vô cớ.
Phương pháp tự khuyến khích ấy ngớ ngẩn, nông nổi và ngây thơ ư? Không đâu. Lần thứ nhì tôi thôi miên họ, thế rồi bảo họ rằng họ yếu lắm, cho nên họ chỉ bóp 14 kí lô rưỡi thôi, nghĩa là không bằng một phần ba sức thiệt của họ. Bạn và tôi, ta có những tài cán riêng, vậy đừng mất công buồn bực vì nỗi không được như người kia người nọ.
Chạy về miền quê được vài cây số, tôi bỏ đường cái, xuống xe ngồi khóc như con nít, trên mặt đất. Lẽ cố nhiên, tới nay, sáng nào tôi cũng vẫn kiểm điểm lại những cái mà tôi có và tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ thói quen đó. Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột.
Điểm tâm xong, ông lại đi ngủ chừng một tiếng. Đến nay bà vui vẻ, hăng hái, duyên dáng và mất những sự bực dọc xưa. Nhờ vậy tinh thần cô hăng hái.
Bà kể chuyện một quả phụ lãnh của công ty bảo hiểm 20. Nói thế nghĩa là bà diệt ưu tư của bà chỉ trong một ngày, chứ không cần tới 14 ngày, nhờ bà nghĩ cách làm cho hai đứa trẻ mồ côi được vui sướng. Ngày cũng tối như đêm.
Sáng hôm sau, tôi vào hãng, viên đô đốc Nhật đã ngồi đó, miệng ngậm điếu thuốc. "Hãy cố gắng làm hết sức mình. Còn những bạn khác thì chết ở đấy sau mười ngày tra tấn.
Sau khi ở nhà bác sĩ về, tôi liệng cả một xe cam nhông những tờ phúc bẩm và giấy má cũ đi. Tôi phải nằm liệt giường, mụt mọc đầy mình. Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi.
Tôi uất ức quá đến nỗi muốn bỏ việc, bỏ cả xứ sở, tự giam trong một nơi để khóc lóc và than thở. Ông ta bị bệnh thần kinh suy nhược. Bổn phận quan trọng nhất của những tín đồ bất cứ đạo nào vẫn là: "Thương người như thể thương thân".