Ta đã làm hết sức mình cho những điều mà ta nghĩ là đúng và cần thiết. Nhưng cuối cùng khi tôi đã có thể thực hiện được ý tưởng này thì lại không còn đủ tiền nữa. Ngay khi thấy Nott, con chim lập tức bay đi.
Họ biết rằng cứ mỗi năm một lần, vào mùa này, những cơn mưa hạt giống cây vô dụng và đáng ghét này lại trút xuống người họ. Tuy nhiên cuộc hành trình đến khu rừng Mê Hoặc hãy còn khá dài, và vì giờ Nott đã ở đây nên anh quyết định sẽ bám trụ đến cùng. Giờ thì điều kiện đất đai đã khác rồi.
Ta là Chúa tể của Số phận và May mắn. - Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời. Cha mẹ tôi không muốn để mọi người biết chuyện nên đã phải đổi nhà, đổi xe, đổi cả hàng xóm lẫn bạn bè và chúng ta cũng mất liên lạc từ ngày đó.
Người hiệp sĩ chân chính không trông chờ vào sự may mắn, và không chỉ nghĩ đến mình. Chàng hiểu rằng biết được những điều mà người khác thật sự không biết hay không quan tâm đến có một ý nghĩa rất quan trọng. Sid vội vàng leo xuống núi chạy thẳng tới mảnh đất của mình.
Chàng thầm nghĩ: "Trong quá khứ chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này thì đâu có nghĩ là trong tương lai nó sẽ không thể mọc lên được đâu. Cây Bốn Lá thần kỳ không? - Mụ hạ giọng một cách nham hiểm. Khi hai mươi hai tuổi, một cơ hội lớn đã đến với tôi.
Mất hết gần một ngày, cuối cùng Nott cũng tìm gặp được ông ta. Giờ thì anh chẳng có thể làm gì được nữa. Đó là một buổi chiều mùa xuân đẹp trời tại công viên trung tâm.
Họ bực bội trách cứ Merlin vì đã đưa ra một thử thách quá khó, hầu như không thể có hy vọng thực hiện nổi. - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây kính mến. Đoạn ông rút thanh kiến quý bên mình trao cho hiệp sĩ.
Nhưng hãy nói đi, ngươi muốn hỏi ta điều gì? - Tất nhiên ta biết mi là ai. - Nó cần nhiều ánh sáng cũng như là bóng râm vậy.
và nhìn, nhìn thêm này. Nhanh như cắt, Nott đứng dậy và rút thanh kiếm sáng loáng ra thủ thế. - Thôi được rồi, cậu hãy nói đi: Điểm khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự là gì?
Chàng đến được vùng đất đó khi bầu trời đang le lói những tia nắng cuối cùng. Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào. Giống như một người thủ thư, phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện, bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong.