Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.
Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.
Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Có phải em đang muốn nói anh câm đi?
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Còn tôi, chưa đến lúc. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.