Từng luồng gió lạnh luồn qua những gốc cây to như muốn báo hiệu đêm nay là một đêm không bình yên đối với hai hiệp sĩ. Chúng mau chóng tàn lụi như những hạt giống được rơi xuống sa mạc khô cằn. Hai chàng hiệp sĩ phải mất hai ngày rong ruổi liên tục trên ngựa mới đến được nơi mình mong muốn.
Sid im lặng hồi lâu và chợt ngước nhìn thẳng vào mắt Merlin. Max suy nghĩ về những gì Jim vừa nói. - Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé.
Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau khiến Nott giật mình đứng bật dậy. Và "điều gì đó" chính là tạo ra những điều kiện cần thiết để đảm bảo rằng những cơ hội - điều mà ai cũng có - không chết dần chết mòn như những hạt giống rơi trên mảnh đất khô cằn. Mụ ta đứng ngay bên cạnh Nott, thân hình lập lòe phản chiếu những tia sáng hắt ra từ đống than lửa anh đã thắp đêm qua.
Sự may mắn luôn cần được sẻ chia. - Cảm ơn Người đã trả lời con. Không ai gặp ai, ngay cả ở những nơi họ nằm nghỉ hay cho ngựa dừng chân uống nước.
Nghe xong những lời thần Gnome nói, Sid lặng im suy nghĩ. - Thưa Bà chúa hồ, tại sao nước lại không chảy khỏi hồ? Tất cả các hồ đều có mạch nước chảy lưu thông mà. Thế nhưng chẳng ai có thể đưa ra cho chàng một câu trả lời thỏa đáng.
Cho dù khi mọi việc dường như đã được hoàn tất, nếu ta có một thái độ đúng đắn, luôn sẵn lòng muốn biết liệu có còn việc gì khác cần làm nữa không, thì sẽ luôn có một dấu hiệu chỉ cho ta biết điều ấy. Cũng vào ngày hôm đó, Sid thức dậy trễ hơn một chút so với ngày thường. Đôi khi tạo ra những điều kiện mới là một công việc thật nhọc nhằn nhưng.
First News trân trọng giới thiệu đến bạn đọc Việt Nam cuốn sách kỳ diệu này. Đêm đó nằm bên cạnh mảnh đất, chàng thật hài lòng nghĩ về những gì mình đã làm được. Sid hết lời cảm ơn thần Gnome.
- Ta nghe nói rằng có một Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc trong vòng bảy ngày tới. - Lần đầu tiên, giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa. Nott bây giờ đã không còn chịu được nữa.
Cây bốn lá không mọc ở đây đơn giản là vì nó không thể. Tôi vẫn nhớ cậu, dù ngần ấy thời gian đã qua. Anh biết rằng ở khu rừng Mê Hoặc, tất cả các sinh vật và ngay cả rất nhiều loài vật không có sự sống khác cũng biết nói.
Trước khi ngủ, chàng nghĩ về sự quan trọng của việc không thay đổi mục tiêu của mình vì mục tiêu của một người nào khác. Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏmượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì,lòng thanh thản, nhẹ nhàng. Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả.