Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Tôi nhất quyết không đi.
có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Ta đâu ham hố thắng thua. Trong công viên thì toàn ma cô. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.
Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Học mấy tiết? 3 tiết ạ. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.
Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Nhưng mà tôi bỏ học. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Bác ta không tin đâu. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Nhưng thấy cũng hay hay.