Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.
Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Ăn xong lên giường nằm. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
Cũng chẳng nhớ được nhiều. Âm thanh lắng hẳn đi. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Chả nghĩ nhiều cho ai được. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.
Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.