Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Có điều, em chã thích. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn.
Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.