Nhưng đây là một trận bóng. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Tôi thôi xúc động rồi. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Rồi, tôi phải tập chứ. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?
Nhà văn ngồi lại một mình. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Ra trường bác khao to.
Tôi không có bản lĩnh. Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.
Và biết rằng mình biết ít thế nào. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Ta đâu ham hố thắng thua.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.