Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ. Tôi làm đúng như vậy. Tôi rán nhận xét kỹ về cá tính của tôi, rán nhận định xem tôi ra sao.
Vậy mà Thượng Đế vẫn nuôi chúng. Vậy nói riêng về bộ óc thì "sau 8 hay giờ làm việc, nó vẫn minh mẫn như lúc mới đầu". Đã có lần tôi đem điều này hỏi ông David M.
Một người nữa công nhiên bỏ Chúa khi Chúa sắp phải tử hình và còn thề lại ba lần rằng y không hề quen biết Chúa bao giờ, hai người phản bội trong số 12 người bạn. Thế rồi giữa khi thất thế đó, lương y của bà là giáo sư Pozzi ở Paris lại biểu bà cưa một chân, vì trong khi vượt Đại Tây dương, gặp một cơn giông, bà té trên boong tàu và bị thương nặng ở chân. Tôi luôn luôn quay cuồng.
Đây là nguyên nhân thứ nhất: Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác. Thế là hết do dự, hết để lại lần sau.
Nếu Einstein tự nhận rằng 100 lần thì 99 lần lầm lẫn, có lẽ ta có ít nhất cũng phải lầm 80 lần. Người đó trông thấy thèm, mua ngay. Ông Stanton đã không chịu thi hành lệnh ấy mà còn la rằng Lincoln phải là thằng điên mới ký cái nghị định khùng như vậy được.
Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng. Thấy nghĩa lý gì không? Tỷ lệ là 1/5000. Lần tới thăm ông, tôi nhận thấy mỗi năm có đến hai vạn du khách đến xem sở nuôi rắn của ông.
Tôi hỏi ông làm sao mà chịu đựng tình thế một cách cam đảm như vậy, ông đáp: "Mới đầu tôi cũng khổ lắm, tôi cũng kêu than, cũng thất vọng. Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ Tôi muốn kết luận như vầy: bà Nellie Speer ở Nữu Ước và bà Ova Snyder ở Maywood đáng lẽ lo lắng và thiết hụt thì làm việc để kiếm thêm.
Tôi nhìn xung quanh, xem xét lại lỗ hầm chữ nhật của tôi và tự nhủ: "Có vẻ lỗ huyệt quá". Khi một người mắc chứng bệnh u uất, muốn gì đều được như ý, thì còn trách móc gì ai nữa? Còn thù oán gì nữa mà mong tự tử để tự trả thù? Tôi nói với họ: "Nếu ông muốn đi coi hát hay muốn đi chơi, cứ đi. Chúng ta đã học được bài học này: mệt nhọc thường không do công việc mà di lo lắng, bất mãn và uất hận.
Có thể như thế kia, có thể như thế nọ. Như vậy thì có nỗi lo lắng về tiền bạc nào mà họ không thắng nổi? Ít bữa sau, bác sĩ kêu điện thoại cho hay cháu đã qua cơn nguy.
Bây giờ tôi dám nói không ngoa rằng đời tôi thật là nhàn hạ". Marc Aurèle, đại triết gia và Hoàng đế của Đế quốc La Mã, tóm tắt ý ấy trongcâu này - một câu quyết định được vận mạng con người: "Tư tưởng của ta ra sao thì đời của ta như vậy". Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên.