Và ông sẽ từ chối lời mời của tôi, chắc chắn như thế. Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena. Thoạt nghe thấy vô lý.
Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Như vẫn thường khuyên các bạn rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói cái gì liên quan đến thương thuyền cả. Đó là chia sẻ của tôi dành cho bạn.
Tôi đã từng thấy ông vui vẻ và sôi nổi như thế nào khi nói về cái thời còn đi học ở Saint Albans (Washington), lúc cha ông còn là thượng nghị sĩ của Tennessee. Ông nói rằng ông chống bản án tử hình bởi những lý do chính đáng. Anh ấy trả lời: Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi.
Tôi cảm thấy có lẽ mình đã đi đúng hướng. Nhưng ở nơi công cộng, nếu quý cô bỗng dưng ngẫu hứng, đơn thương độc mã đến bên một chàng bảnh trai (chưa hề quen biết) để bắt chuyện thì phải hết sức khéo léo, nếu không muốn bị chê là mất duyên con gái. Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy.
Burns không giải thích gì thêm, chỉ nhấn mạnh hai tiếng: Đừng cười. Tôi chẳng còn biết hỏi cái gì nữa. À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa.
Nhưng nếu bạn hỏi ai đó một cách ngắn gọn và đơn giản là Có hay không? như vậy thì, rất có thể câu trả lời mà bạn nhận được cũng đơn giản và ngắn gọn là Không hay Có. Tôi kể cho mọi người nghe những lần đi chơi với cha. Ngược lại, bổ ích mà không hấp dẫn thì khán giả sẽ bật ngay sang kênh khác.
Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt. Khi tôi đọc một bài diễn văn, một trong những nguyên tắc cốt yếu của tôi là: Không bao giờ nói quá dài và quá nghiêm nghị. Nó đã hoạt động trong sạch hơn bất cứ ngành công nghiệp nào khác từ một trăm năm nay, cho đến giờ phút này.
Đài phát thanh Miami Dolphins xin kính chào quý vị thính giả! Mời các bạn theo dõi trận bóng giữa hai đội Dolphins và Bills, được chúng tôi tường thuật trực tiếp tại sân Buffalo. Lá thư này dài đến mấy trang liền và kết thúc bằng một lời xin lỗi Xin cậu thứ lỗi vì tớ đã viết dài như vậy. Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được.
Tôi kể cho mọi người nghe những lần đi chơi với cha. Và rồi giây phút mà tôi mong đợi đã đến. Joe và tôi thay phiên nhau tường thuật trực tiếp trận bóng theo cách đó cho đến hết hiệp một.
Mọi việc bắt đầu khi Jack còn là một cậu bé ở Canada, vào thời điểm kinh tế vô cùng khó khăn. Người đầu tiên tôi muốn nói đến là ca sĩ Frank Sinatra. Mickey nhoài người lại gần cái micro trên bàn và nói: Ý kiến của tôi cũng giống như ý kiến của ông Stengel thưa ngài nghị sĩ.