Chúng xèo xèo sền sệt. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Hoặc biết nhưng không rõ.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Chả biết đường nào mà lần.
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Lát sau, thằng em đi vào.
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ.
Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Con nói chuyện với bác này. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.
Cái đó, chúng đưa ra không khó. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.