Bố xuống đường đi bộ về trước. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.
Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Tôi kém nhất khoản này. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Là người thì nên thế. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Bác không rõ cháu đi đâu. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.
Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.