Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Cũng có hôm ngủ khá say. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.
Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.
Về danh tiếng và giá trị. Hoặc có nhưng không nhiều. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Rồi, tôi phải tập chứ. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi.