Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Dù chỉ là một nhân vật. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.
Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Và một số lí do khác…
Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Nếu hắn là người tài. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Cháu nói thế không đúng. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.