Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Bạn có hai giọng chính.
Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Cố tiếp thu để làm tốt hơn.
Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.
Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Hắn cũng thông minh đấy chứ. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).