Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Tôi đi bộ cũng được. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.
Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Người yêu càng quí chứ sao. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Nên bạn bỏ qua như không.
Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Định dừng viết thì lại có chuyện. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.
Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.