Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu lạc bộ vào tháng sáu. Khi đã vượt qua được nỗi sợ cái micro, tôi tự yêu cầu mình phải làm được hai việc: Tôi đã nói những lời chân thật từ trái tim mình, không gò bó, không gượng gạo.
Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc. Ông bà Andrew trước đây sống ở Ý, sinh ra từ đầu thế kỷ 20 thời mà phương tiện đi lại còn là những cỗ xe ngựa. Chương trình hoành tráng với những ca khúc bất hủ và sau cùng sẽ là bài diễn văn của Nghị sĩ Claude Pepper.
Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì. Lời khuyên của tôi là, khi nói chuyện với người khác phái bạn phải nhanh chóng biết về đối phương càng nhiều càng tốt.
Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ. Tôi tin rằng cuốn sách này đã giúp bạn ít nhiều trong nghệ thuật nói. Một chương trình thành công tức phải vừa bổ ích vừa hấp dẫn.
Tôi quen biết gia đình Bob Woolf khá lâu và luôn giữ một mối quan hệ thân thiết. Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có. Tối Chủ Nhật, tôi nhận ra ra Dick quả thật không phóng đại.
Tuy vẫn không thể nhìn thấy rõ hơn, nhưng nhờ nó ít ra có thể đoán được tên cầu thủ. Thật ra, tôi đồng ý là những từ ngữ trên thỉnh thoảng chúng ta cũng cần dùng để nhấn mạnh câu nói. Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp cứu…
Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi chẳng biết nói cái gì… Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này. Cái ghế của tôi cũng như của các vị khách mời đều được làm bởi các nhà thiết kế chuyên nghiệp hợp tác với CNN.
Các bạn ạ, không biết có phải vì quá ấn tượng trước phản ứng của Marshall hay không mà tôi như được truyền sinh lực, không còn thấy căng thẳng nữa. - Anh có quen cô dâu không? Tôi là bạn thân của cô ấy. Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không.
Giống như ánh sáng một con đom đóm khác với một tia chớp vậy. Bạn có sợ thất bại khi điều khiển một cuộc họp? Shakespeare từng viết: Brutus thân yêu, cuộc họp của chúng ta dở không phải lỗi tại nó. Năm ấy tôi tròn mười ba tuổi, theo phong tục của người Do Thái thì tôi đã đến tuổi làm lễ Bar Mitzvah, buổi lễ chứng minh một chàng trai trẻ sắp sửa vào đời.
Nhờ vậy tôi không còn thấy run nữa. Có người còn dùng những tiếng lóng và cho rằng vậy mới thời thượng, mới oai. Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều.