Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Nhưng mà chắc là ra được thôi.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Nói thì hay mà làm thì rất dở.
Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Lại về nhà bác ôn thi.
Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.
Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Chỉ là ta đang viết.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.