À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Ra trường bác khao to. Đã đi một số cây số. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Tiếng máy của mình đã tắt. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Đó là hạn chế của bạn.
Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Tôi không có nghị lực.
Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Tua nhanh thôi, mệt rồi.