Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Nhưng ta không cho nàng nói. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Làm một bài thơ dở để được khen.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.