Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng. Lão Tử đã nói một câu mà độc giả nay còn nên suy nghiệm: Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này".
Nhưng tôi dằn lòng xuống. Bạn ráng làm cho người đó nói: "Phải, phải" càng sớm càng hay. Đã đành, cái gì ta thích thì ta để ý tới luôn, nhưng chỉ có một mình ta để ý tới nó.
Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết. Tôi có vài bức vẽ phác đây; xin ông cho biết tôi nên thêm bớt ra sao để được vừa ý ông". ở trường, không có cuộc tranh biện nào mà tôi không có mặt.
Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận. Bạn sẽ nói: "Thì chỉ có nó nghĩ thế, chứ còn ai lạ đời như vậy nữa". Những câu ngăn ngắn như: "Xin lỗi đã làm phiền ông.
Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Vụ làm ăn đó lớn lắm, vì giao kèo sẽ thi hành trong một năm. Phương pháp của Thurston khác hẳn.
Cho nên bà chỉ nói rằng bài diễn văn đó, nếu cho đăng vô Tạp chí Bắc Mỹ thì tuyệt. ở chỗ vắng người, ai mà không muốn thả một con chó như con chó nhỏ này cho nó tự do chạy một chút. Khi một người nói "không", tất cả lòng tự phụ của người đó bắt buộc họ giữ hoài thái độ ấy và tiếp tục nói "không" hoài.
Nhà kinh doanh đó không bằng lòng cách ông Boynton điều tra. Hành vi của bà Lincoln, Hoàng hậu Eugénie và Bá tước phu nhân Tolstoi có những kết quả như vậy. Tôi khiêu vũ theo một lối cổ từ hai chục năm về trước.
Mới rồi tôi được hầu chuyện một ông giám đốc Công ty "exchange Buffets". Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo. Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng.
Hai mươi bốn thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó. Nhưng nếu ông quyết giữ cái giá mới đó thì xin ông lấy một mảnh giấy và chúng ta cùng xét xem lợi và hại ra sao". Những tai họa đó có thiệt hay tưởng tượng cũng vậy, loài người bao giờ cũng thích được người khác thương tới mình:
Vì, dù có giết được nó thì vết cắn cũng không lành ngay được". Họ nghĩ tới họ, sáng, chiều, và tối. Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm.