Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Nhờ vậy, anh có thể trò chuyện với các nhân viên của mình và qua đó hiểu hơn những khó khăn mà họ đang gặp phải.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Tớ rất ghét những thứ đó. Công việc được giải quyết một cách trôi chảy, không khí làm việc trong bộ phận của anh ngày càng phấn khởi, chan hòa vui vẻ.
Hàng chục những câu hỏi đua nhau xuất hiện trong đầu James. Khi nhìn thấy nụ cười bắt đầu nở trên môi James, Jones nói: Đã đến lúc cần tìm đến Jones.
Càng lớn, họ càng giống nhau như đúc, hệt như hai anh em sinh đôi, từ ngoại hình cho đến dáng điệu. Cậu ta cũng đã làm rất đúng. - Jones này, quả thật cậu không chỉ là một người anh, một người bạn mà còn là một người thầy của tớ nữa.
Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào?
Thế nhưng James đã biết hậu quả sẽ như thế nào nếu anh làm như thế. Đó là một điều mà anh không thể chấp nhận được vì bản thân anh - cũng giống như Jones - luôn là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của công ty. "À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác:
- Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau: Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công.
Giờ thì tớ phải tốn thêm hai tuần nữa để làm lại mọi chuyện. - Theo tớ biết thì bộ phận của cậu lúc nào cũng hoàn thành tốt công việc. - Cậu vẫn chưa nắm hết các bí quyết của nghệ thuật ủy quyền đâu.
- Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. Và, thật ra tớ cũng đã gặp một chuyện tương tự như thế này. Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể thời hạn hoàn thành công việc.
Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế. - Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ.