Chúng tôi được bảo ban là phải lễ phép, kính trọng người lớn. Bạn càng khám phá nhiều về cuộc sống và thế giới chừng nào, càng tốt cho bạn chừng ấy. Gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Những gì chúng ta cho đi, chắc chắn sẽ tìm đường quay trở lại. Ông liên tục thực hiện đều đặn như vậy cho đến khi ông không cần đánh dấu đen nữa. Gần đây, khi tôi nói chuyện về việc đến lớp vào mỗi ngày với các học sinh trung học, một trong những học sinh nói rằng: Không có cách nào khác hơn, thầy ơi! Em phải đi học.
Hầu hết họ cũng nhận rằng, chính miệng mình phát ra điều tiêu cực nhiều hơn điều tích cực. Nghĩ thế nào mà anh lại thích nhóm đó? Đó là điều mà cả hai đang nghĩ khi họ tranh cãi. Các nhà thầu luôn có bản thiết kế xây dựng, các nhà điều hành luôn vạch trước kế hoạch kinh doanh, các huấn luyện viên luôn có sơ đồ chiến thuật, thầy giáo có giáo án…thế thì tại sao chúng ta lại không có một kế hoạch cho một ngày của mình? Đó chẳng phải là một điều gì đó quá vất vả, cũng chẳng mất nhiều thời gian nhưng sẽ mang lại năng suất và hiệu quả rõ rệt cho bạn.
Trên đầu trang thư là hàng chữ: Mục Tiêu Là Ước Mơ Có Thời Hạn. Những người tốt và có hiểu biết đủ nhạy cảm để chọn lựa cẩn thận những lời nói của mình. Trên đời này ít có điều gì có tác dụng mạnh mẽ hơn một sự khích lệ tích cực.
Vấn đề của ngày nay là có quá nhiều người thuộc đủ mọi lứa tuổi, đã không quan tâm đầy đủ đến hai yếu tố căn bản này của cuộc sống. * Chúng ta phát triển những kỹ năng và tập quán xã hội một cách hiệu quả. Nói đoạn ông rút chiếc ví ra và đưa cho tôi xem một tấm thiếp nhỏ nằm bên trong đó.
Đã bàn về thời gian tất phải đề cập đến sự trì hoãn. Chúng sẽ nhắc ta suy nghĩ về những điều mà chúng ta đang có. Nói cách khác, Chỉ cái tôi thích là tốt.
Đôi khi chúng ta cũng rất cần được nghe những lời khen ngợi, sự tán thưởng… Chúng ta cũng cần đến những cái ôm hôn thân thiết nữa. Khi cậu học sinh ấy vừa dứt lời, tôi nói: Vậy là em đã chọn việc đến lớp thay cho những hậu quả của việc không đến lớp. Hãy để mỗi người tự hoàn thiện mình bằng chính những khả năng tiềm ẩn mà họ vốn có.
Hầu hết mọi người cho rằng đó là trở ngại lớn nhất. Đó là do chúng ta đã quen phàn nàn và không vừa lòng về tất cả những điều mà chúng ta gặp phải. Sau đó tôi hỏi: Loại nào các bạn thường nghe thấy nhiều nhất? Đáng tiếc là câu trả lời luôn giống nhau.
Cách chúng ta cư xử với người khác như một tấm gương soi rọi chính ta. Hầu hết mọi người cảm thấy vừa kém hiệu quả, vừa có lỗi và không tự hài lòng với chính mình khi trì hoãn công việc. Vào năm đầu tiên tại trường cao đẳng, tôi có gặp Hal DeJulio, một người đã tìm ra cách đơn giản để có một cuộc sống hạnh phúc cho mình.
Có những lúc tôi cũng cho là mình kém may mắn, nhưng rồi tôi hiểu ra rằng không ai có thể kiểm soát được những biến cố xảy đến, nhưng mỗi người luôn có quyền chọn lựa cách đối phó với chúng. Từ trung học đến cao đẳng, tôi tập để phát triển thể chất cùng các kỹ năng cần thiết, và chơi bóng rổ mỗi khi có dịp. • Thất bại dạy chúng ta biết điều chỉnh suy nghĩ và hành động của mình.