Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Tôi không muốn đi đâu cả.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.
Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Không có thời gian để sửa chửa.
Để tránh những hận thù. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.