Thôi, bác đừng xuống. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Để tránh những hận thù. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.
Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Tốt hơn là nên nhập vai. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Độ này, bố hay nhường. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Cơ bản là không muốn lắm. Q của lí trí không tự an ủi được.