- Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones. "Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
Còn sau đó thì anh chỉ muốn bật ti vi lên xem trong giây lát rồi đi ngủ. khó cộng tác với các nhân viên của mình. - Thôi cậu khỏi ngồi, tôi chỉ nói nhanh thôi.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn.
- Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Tất cả là nhờ ở nghệ thuật ủy thác công việc đơn giản nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Thật là hơn cả những gì anh mong đợi! Anh đã bận rộn đến nỗi không chú ý đến sự quan sát của sếp. - Khởi đầu thì khá tốt. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn.
Vì cậu đã ghi chú lại mọi thứ, nên khi cần cậu có thể tham khảo rất nhanh. Trước nay James vẫn quan niệm giống bố anh rằng nếu muốn mọi việc được như ý thì tốt hơn cả là nên tự mình làm lấy mọi việc. Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc.
Và James cứ day dứt mãi khi biết hai vợ chồng Jones được thoải mái tận hưởng những ngày nghỉ ở tận vùng đảo Hawaii xinh đẹp. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn.
Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế. Có lẽ cô ấy cần được hướng dẫn nhiều hơn mà thôi!
- Không đơn giản đâu. Dường như họ không biết phải làm gì, hoặc nếu biết thì phải mất khá nhiều thời gian thì họ mới có thể hoàn thành công việc như yêu cầu. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu.
Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa. Lúc nào trông ông cũng thoải mái và hòa đồng với các nhân viên. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.