Lần sau, muốn xin bọn cắm trại có ý tứ một chút cho khỏi cháy rừng, hoặc muốn bán một món hàng hoặc mời một ông bạn dự vào một việc thiện, xin bạn hãy trầm tư một lúc và tự hỏi: "Họ chịu làm điều mình xin họ là vì lẽ gì?". Một buổi tối, tôi được tiếp Maurice Chevalier, danh ca của thế giới. Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ.
Nhà cất gần xong rồi thì thình lình nhà chế tạo những đồ đồng để trang hoàng phía trước nhà, cho hay rằng không giao những đồ đồng đó y hẹn được. Muốn cải thiện một người, bạn cứ ra vẻ tin người đó có đức tính này đức tính nọ đi. Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam khoe rằng dù việc nước bề bộn mà ông vẫn có thể nhớ tên mỗi người ông đã gặp.
Nhưng nắng giọi làm lở sơn, nên chính tay tôi phải sơn lại. Đó là nguồn gốc của cảm tình, khoan dung và hoà hảo. Tại sao? Vì một số đông khách hàng khác cũng giao hàng cho chúng tôi vào lúc đó.
Quá khứ đầy những thí dụ chứng minh năng lực thần diệu của lời khen. Ông hỏi lại tôi: "Vậy theo ông, bí quyết đó ở đâu?" Tôi đáp: "Người ta nói rằng ông có thể gọi tên được mười ngàn người". Một lần nhận được một bức thư có thêm mấy chữ này: "Thư này đọc cho người ta viết, mà không coi lại".
Nếu bạn muốn cấm con bạn hút thuốc chẳng hạn, đừng thuyết pháp với nó, đừng bảo nó: "Ba muốn thế này, ba muốn thế khác". tôi muốn anh hiểu rằng khi tôi đãi khách, tôi rất cần có anh giúp tay tôi. Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu.
Khi ông về rồi, tôi nhiệt liệt khen ông. Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng. Cả hai đều trái ngược nhau về mọi phương diện, nhưng có chỗ này giống nhau: Hạnh phúc hoàn toàn trong gia đình.
Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Chiến thuật vô hại đó luôn luôn có kết quả.
Nghĩa là: Đừng tranh biện với người khác, dù người đó là khách hàng, hay là bạn trăm năm, là kẻ thù của mình. Và ông không bao giờ quên chuyện đó hết. Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được.
ở sở về, cha rình con ở ngoài đường. Mà ta lại quên điều đó, có khi không biết tới nữa. Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư.
Vậy mà biết bao người một đời lầm lẫn không chừa, không biết định luật đó. Vừa nói, tôi vừa viết hai điều hại đó trong cột "Hại", rồi đưa tờ giấy cho ông ta và nói: "Xin ông cân nhắc kỹ lưỡng lợi và hại đi, rồi cho tôi biết ông quyết định ra sao". Các bạn nhận thấy rằng ông Chalif khi bắt đầu câu chuyện không hề nói tới thướng đạo sinh, tới cuộc du lịch hoặc tới mục đích của ông.