Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Bạn lại cười một mình. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.
Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.
Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.
Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Nên cứ phải từ từ từ từ. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Con nó thì sinh ra trong đó. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Nó cùng tham gia giải với bạn.