Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Thôi về đi kẻo vợ con mong.
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.
Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Nhưng mà tôi ươm mầm. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.