Chàng liều mượn hai ngàn rưỡi mỹ kim rồi đi về miền Đông. Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được. Sau hết: ông nhận rằng không biết tại sao nó lại thôi ra như vậy, và ông thẳng thắn nói với tôi: "Xin ông cho biết chúng tôi phải làm sao, và chúng tôi sẽ tuân lệnh ông".
Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư. Hai mươi sáu tiệm, cao lâu hợp lại thành công ty đó và cùng theo một chính sách đặc biệt, lấy "danh dự" làm trọng. Tôi liền tiếp: - Mà tôi dám cá với bà rằng bầy gà của bà có lời nhiều hơn là sở sữa của ông nhà.
Những tìm tòi đó quan trọng về phương diện xã hội đến nỗi một số bác sĩ có tên tuổi bỏ tiền ra giúp ông. Tôi kính phục những em nhỏ đó. Bức thư đó làm cho tôi thấy tôi quan trọng.
(Gởi ngay cho ông! Cả gan thiệt! Cũng không thèm thêm câu: nếu không làm phiền ông nữa!) Bức thư đó, ông giữ trên ba mươi năm và đưa tôi coi khi ông lại nghe lớp giảng của tôi. Vì ý kiến chúng ta khác nhau, cho nên phải ráng tìm nguyên nhân chỗ bất đồng đó".
Bạn hãy in sâu vào óc hình dung nhân vật có tài năng, trung tin và hữu ích mà bạn muốn trở nên rồi mỗi giờ trôi qua, sức tưởng tượng sẽ lần lần thay đổi bạn cho tới khi thành hẳn nhân vật đó. Hãy trốn nó như trốn rắn hổ, hoặc trốn động đất vậy. Một ông bạn của tôi, đã bốn chục cái xuân xanh, gần đây mới đính hôn cùng một cô, và vị hôn thê của ông khuyên ông học khiêu vũ - kể cũng hơi trễ! Sau ông kể lể tâm sự với tôi: "Trời biết cho rằng tôi nhảy dở hết chỗ nói.
Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn. Và mọi sự được vừa ý thiệt. Kết quả: tất cả những kiểu đó đều được thu nhận.
"Chúng tôi muốn cho khách hàng biết rõ tất cả tình hình những sở vô tuyến điện. Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được. Vậy mà khi người trách y đã lợi dụng lòng tin cậy nhảy chồm chồm lên, khóc lướt mướt, vặn tay bứt dứt, rủa đời, la lớn: "Không! không! Chồng tôi không phản ai hết.
Nhưng chỉ cần ngó về quá khứ của tôi, cũng thấy rằng đời tôi có một đôi khi thay đổi do một lời khen hay khuyến khích. Chính tôi cũng đã học chút ít về thuế má, quốc khố. Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy".
Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!". Bạn đọc đi rồi thử tưởng tượng tình cảm của người nhận được, thử kiếm lẽ tại sao bức thư đó "kết quả năm lần hơn một phép mầu". Bạn nên ráng hiểu họ.
Tôi cũng tin rằng ông không vừa cầm quân, vừa làm chính trị, mà như vậy là phải. Cũng nhờ phương pháp đó mà một hãng sản xuất máy chiếu quang tuyến X. Phần nhiều những người đã thành công thích nhớ lại những khó khăn buổi đầu.